91. Thơ ĐINH CƯỜNG Vẫn những chiếc ghế trống ấy


ĐINH CƯỜNG
Vẫn những chiếc ghế trống ấy


- Nụ hôn
sơn dầu trên giấy
dinhcuong



Đừng khóc dẫu mưa là nước mắt
Đừng đau dẫu đá cũng đau buồn
( Mai Thảo )


Và những chiếc ghế vẫn để trống
không người bạn nào đến ngồi
chiều rót ly nước nóng chờ nguội
bưng ra đó uống từng ngụm nhỏ

và vẫn cánh rừng gió lay. lao xao
đã có nhiều chiếc lá vàng rơi rụng
con đường gạch đen Thái và Thuần
mới đứng chụp hình. con sóc phóng cao

tôi vẫn ra ngồi đó. mặt bàn đá tròn
mấy chân bàn cũ đã lung lay, mặt bàn
đọng nước mưa đêm qua. những chậu
hoa xinh tươi bị mấy con nai ra ăn hết

vẫn tiếng còi tàu hụ đó Duyên, lâu nay
có đi trên những chuyến tàu từ Chicago về?
vừa ri các bạn ở Sài Gòn ghé ga Ninh Hoà
thích thú quá. ba, bốn giờ sáng mà anh chị

Khuất Đẩu đã đứng đón, đưa đi uống cà phê
còn gì hạnh phúc hơn, hỡi Đỗ Hồng Ngọc
hỡi Thân Trọng Minh. có chụp cả nơi ở xưa
cũ của người thi sĩ bây giờ đang ở California

với nỗi hoài nhớ không nguôi về biển xanh
tôi thì vẫn nhớ không nguôi cơn mưa chiều
miền Đầt Đỏ. mùa này hoa cao su nở trắng
vẫn ngồi sau hè một mình. ly nước đã nguội 


Virginia, Sept  3, 2015
Đinh Cường

- Người thổi kèn

sơn dầu trên giáy gói bánh Starbucks
dinhcuong


Nguyễn Quốc Thái - Đỗ Quý Toàn - Đinh Quang Anh Thái - Nguyễn Đình Thuần
California, September 2015