Nhìn đốm màu thấy hiện ra Bùi Giáng
và con dê hoa cà yêu quý của anh
thì cứ vẽ theo, linh cảm kéo ùa về
thêm đồi núi phủ màu hoa sim tím
nhớ anh xưa mắt trừng tay múa
áo quần thì thôi đủ thứ vá chằng
khăn vắt trên vai cổ đeo lon nhựa
miệng cứ nói gì như Kinh Kim Cang
đọc lại thơ anh trong cuốn Mưa Nguồn [1]
những câu thất ngôn sao mà đẹp vậy:
con kiến bé cùng hoa hoang cỏ dại
con vi trùng cùng sâu bọ cũng yêu luôn
và như thế mà tôi vẽ tiếp, vẽ Đại Ca [2]
guơng mặt thần tiên, nụ cười anh
như Phật thật hiền, mắt sáng quắc
ngọn lửa trào thê thiết …
Đinh Cường
[1] Mưa Nguồn,Thơ, Lá Cồn xuất bản- Sàigòn 1963
[2] Bùi Gíang hay gọi Trẫm , Đạc Ca …vui thôi mà.
-Chữ
Bùi Giáng ghi tặng
-Bùi
Giáng
sơn
dầu trên giấy - DC