ĐINH
CƯỜNG
Chiều chủ nhật ra
phụ con trai cào lá hốt lá, lại
nhớ Sơn Núi

Nguyễn Đức Sơn thời viết những bài tình đầu
sơn dầu trên giấy đinhcường
Người nhạc sĩ
lặng lẽ nhìn ngón tay Sax,
Ngón tay lá
khô trùng điệp
kín đêm
( Trương Đình
Luận )
Lá ở rừng sau
bay qua vườn nhiều quá
cả hai tuần
nay phải cào và thổi bớt
lá vun từng đống,
hốt lá vô bao, biết bao
nhiêu là bao
nhựa đen, kéo lên để lề đường
sáng sớm mai
thứ hai xe recycle tới lấy
Sơn Núi ơi bạn
ở trên Phương Bối cũ
chỉ có rừng
thông xanh, mùa thông rụng lá
lớp lớp mượt
mà như tóc sợi vàng, như thảm
làm êm bước
chân đi, bước chân của Phượng
Phượng xưa ở
trên chùa Tây Tạng, đẹp lắm [1]
bạn ngày xưa ở
dưới con đường sỏi, mở lớp
dạy anh văn,
viết những bài tình đầu
vẫn tóc thu
làm ảo vạn mùa
vẫn trái chín
môi hường xuân mới hiện [2]
tóc thu bay
muôn lá vàng cào mệt điếng
và mệt rồi qua
Starbucks ngồi thôi
ly cà phê
đen ấm chút hương đời
không như bạn
luồn vô luồn ra núi …
Virginia, Oct.
27, 2013
Đinh Cường
[1] Chùa Tây Tạng
ở Thủ Dầu Một
[2] còn có
ngày phiêu bạt nào - những bài tình đầu
( trích theo
Thư Quán Bản Thảo số 57, trang 221

- Chiều
trên đồi Dran
sơn dầu trên giấy
đinhcường